Lạnh người nghe tường thuật vụ án
Đại tá Dương Xuân Quý – Trưởng phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Thái Nguyên mở đầu câu chuyện bằng cái lắc đầu à cái nhíu mày mỏi mệt: ”Chúng nó bé như hai cái kẹo!”.
Quả thực “hai cái kẹo” thuộc dạng còi zin, gầy gò, bé nhỏ so với lứa tuổi 13, đang ngồi đong đưa trên ghế, hai chân không chạm đất. Một thằng vẫn mặc nguyên chiếc áo đồng phục trắng.
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời làm báo, tôi phải tiếp xúc với những kẻ giết người chưa đủ 14 tuổi. Cảm giác ghê rợn, đau đớn thì y như cảm giác lần đầu tiên.
Chúng còn bé quá, những gương mặt măng tớ, những đôi mắt chưa vướng bụi trần, nhưng hành động của chúng gây ra thật khủng khiếp. Cần tiền chơi game, Trần Văn Sơn (sinh ngày 20/9/2000, học sinh lớp 7; trú tại xóm Đồng Tâm, xã Tức Tranh, huyện Phú Lương, tỉnh Thái Nguyên) đã rủ em họ kém 1 tuổi là Trần Văn Đức (SN 2001, học sinh lớp 6) đi ăn trộm tiền nhà bà Hoàng Thị Nuôi (SN 1938, ở cùng xóm; Bố của Đức và Sơn gọi bà Nuôi là dì).
Chúng đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ. Chiều 2/7, Sơn đi đến khu vực nhà bà Nuôi để quan sát, xem cửa nhà bà Nuôi như thế nào. Nó đi vòng ra sau và biết cửa hậu nhà bà Nuôi chỉ buộc bằng dây vải.
21h cùng ngày, thằng Đức cầm theo đoạn gậy gỗ dài hơn 50cm và một cái kéo dùng để cắt dây buộc cửa. Luồn theo lối cửa sau, Sơn cầm gậy gỗ bẩy hai cánh cửa ra để cho Đức luồn kéo vào cắt dây.
Sau đó, cả hai thằng đột nhập vào nhà bà Nuôi, nhưng chúng chưa kịp lục lọi đồ đạc thì phía ngoài cửa, có ánh đèn pin loang loáng của bà Nuôi đi về. Hai thằng bèn đứng nấp vào hai bên cánh cửa (giữa gian nhà trên và gian bếp) và chúng nhanh chóng phân công nhau việc hạ sát bà Nuôi.
Khi bà Nuôi vừa bước qua cửa chỗ hai tên sát thủ nhí đáng nấp thì bất thần, thằng Sơn cầm gậy gỗ nhằm đúng gáy bà bổ xuống. Thằng Đức cầm kéo lao vào hỗ trợ, đâm liên tiếp lên thân thể bà Nuôi.
Tội ác của chúng còn tiếp diễn hết sức dã man cho đến khi bà Nuôi chết hẳn chúng mới dừng tay. Xong xuôi, hai thằng nhóc con đi xuống bếp lấy tro, rắc lên mặt nạn nhân để thấm máu.
Sau đó, chúng bắt đầu lục lọi và tìm thấy trong gầm giường của bà Nuôi một chiếc túi vải màu đỏ, bên trong có 4 triệu đồng. Chúng ra ngoài quầy bán hàng tạp hóa của bà Nuôi tìm được 11 nghìn đồng nữa rồi chuồn ra cửa sau biến mất.
Trên đường về, hai thằng nhóc mang theo cây gậy và kéo ném xuống con suối cách hiện trường vài trăm mét. Chiếc gậy gỗ dùng để gân án này, cơ quan điều tra đã thu được theo đúng mô tả của thủ phạm.
Sau đó, chúng đi về nhà bỏ hoang của gia đình Đức cách nơi vứt gậy chừng 300m và giấu tiền trong một chiếc thùng tôn, rồi cả hai về nhà Đức ngủ.
Sáng hôm sau (ngày 3/7), hai thằng mò ra nhà hoang lấy tiền và đi chơi game. Đến 21h cùng ngày, chúng tiêu hết 3,2 triệu đồng. Thằng Đức chia tay về nhà ngủ, còn thằng Sơn tiếp tục chơi game cùng “thằng anh xã hội“ hơn nó 4-5 tuổi mà theo nó kể thì thằng này rất hay trả tiền game hộ nó những lúc nó không có tiền.
Số tiền hơn 800 nghìn còn lại, Sơn cũng đưa hết cho “thằng anh” này coi như đã trả lại những lúc nó được “đãi”. Hai thằng tiếp tục chơi cho đến rạng sáng 4/7 thì bị bắt.
“Cháu chọn game“
Đây không biết là vụ án thứ bao nhiêu mà thủ phạm đã gây trọng tội để có tiền chơi game. Chúng tôi ngồi trò chuyện với Đức và Sơn, bằng kiểu nói chuyện với những đứa trẻ con, bởi hai đứa chỉ hơn con trai tôi 1-2 tuổi.
Sơn được coi là khởi xướng việc ăn trộm, mặc áo đồng phục, ngồi cạnh bố (trong vai trò giám hộ), nó nói lí nhí, không thưa gửi, cộc lốc và tỏ ra... chả có gì phải sợ.
Điều tra viên ghi lời khai của nó bảo tôi: “Đấy, vẫn hồn nhiên, trẻ con lắm, chẳng ý thức được gì đâu". Có lúc nó ngồi khoanh tay trên bàn, nhìn điều tra viên như học sinh nhìn thầy giáo.
Năm học vừa rồi, cháu đạt học sinh gì?
Chả được học sinh gì.
Sao lại thế? Không học giỏi thì phải khá hoặc trung bình chứ!
Cháu bị đúp
Đúp á! được mấy phẩy tổng kết mà bị đúp?
Bốn phẩy tám.
Cháu thích chơi game gì?
Đột kích
Đạt cấp độ nào rồi?
Trung cấp.
Cháu chơi lâu chưa?
Từ lớp 6.
Bình thường bố mẹ có hay cho tiền đi chơi không?
Không.
Một ngày chơi mấy tiếng?
4-5 tiếng.
Không có tiền mà chơi một ngày 4-5 tiếng thì lấy tiền đâu?
Cháu có người đãi. Anh Sơn cháu đãi. Hôm trước có tiền cháu cho anh ấy 800 nghìn.
Cháu bao nhiêu cân?
32 cân.
Sao cháu lại chơi thân với Đức?
Vì nó cũng thích chơi game như cháu.
Cháu có thể chơi bao nhiêu tiếng một ngày?
6-7 tiếng.
Ăn với game, cháu chọn cái gì?
Game!
Năm nay lớp cháu có mấy bạn đúp?
3.
Hai bạn đó có chơi game như cháu không?
Có.
Ở lớp, cháu có hay bị cô giáo mắng không?
Có. Tại cháu hay nói chuyện riêng.
Sao hôm cháu và Đức chơi game lại tốn những 3,2 triệu?
Tại mua súng hết hơn 1 triệu, mua thêm một số đồ nữa và nạo Vcoin.
Lúc bà Nuôi chết cháu có sợ không?
Có.
Giờ cháu muốn được đi học lại nữa không?
Im lặng.
Mai được về nhà có chơi game nữa không?
Không.
Ngồi cạnh con trong vai trò người giám hộ, bố của Sơn không giấu được vẻ đau khổ. Anh kể, Sơn là con út trong gia đình có 2 chị em. Vợ chồng họ biết con lười học nên cũng quản khá kỹ.
Mỗi lần biết Sơn ra quán Internet anh đều khuyên nhủ, có lần đánh mắng và mài đầu con xuống đường nhưng vẫn chứng nào tật đấy. Người đàn ông làm ruộng quả quyết không bỏ bê và thiếu quan tâm giáo dục con cái.
Trần Văn Đức có vẻ “ngoan” hơn Trần Văn Sơn. Nhưng nó cũng nghiện game và học dốt như Sơn. Chữ viết của hai thằng xấu thậm tệ và mức độ sai chính tả thì như nhau. Năm nay, nó cũng bị đúng như thằng anh họ và không biết điểm tổng kết được bao nhiêu. Nó bảo, nó có thể cày game được cả chục tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Nếu như Sơn có đầy đủ bố mẹ và được quan tâm, thì Đức lại có hoàn cảnh khá đặc biệt. Bố mẹ nó đã bỏ nhau từ hồi nó học lớp 1. Người bố bị bệnh tâm thần, bỏ đi đâu giờ cũng không ai biết, còn mẹ nó cách đây 1 năm đã đi lao động xuất khẩu ở Đài Loan với hi vọng đổi đời, để đứa con trai duy nhất lại cho bà ngoại nuôi. Sự thiếu quan tâm, chăm sóc của gia đình khiến Đức lớn lên như nhánh cây hoang dại.
Giám hộ cho nó hôm nay là người chú rể (chồng của dì Đức) và một người cậu. Thỉnh thoảng mẹ nó gửi tiền về cho bà ngoại mua thức ăn và đóng học cho nó.
Đức còn gầy hơn cả Sơn. Chú nó bảo, cân nó cả dép mới được 25kg. Gày bé, còi cọc, thế nên chính các điều tra viên cũng không hình dung nổi, tại sao chúng lại có gan vác gậy và kéo hạ sát người mà chúng gọi là bà, có họ rất gần với chúng.
Tôi không biết rồi đây, chúng lớn lên sẽ như thế nào khi tuổi thơ của chúng nhuốm màu chàm tội lỗi. Trẻ con gây án – bao giờ cũng là những câu chuyện đau đớn mà chỉ những người lớn mới có thể cảm nhận đầy đủ.
Sơn rủ cháu đi ăn trộm như thế nào?
Nó chỉ bảo cháu, tối nay đi ăn trộm tiền nhà bà Nuôi.
Cháu có biết đi ăn trộm tiền để làm gì không?
Để có tiền chơi game.
Sao cháu không khuyên can nó mà lại đi theo nó?
Cháu không biết.
Cháu có thích chơi game không?
Có.
Cháu đạt cấp độ nào rồi?
Mới là tân binh thôi.
Lần gần đây nhất cháu gặp bố khi nào?
Lâu lắm rồi.
Cháu có nhớ mẹ không?
Có.
Chỉ huy phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (công an tỉnh Thái Nguyên) cho biết, cơ quan điều tra đã khởi tố vụ án để tiếp tục làm rõ vụ việc, không loại trừ khả năng có kẻ xúi giục, đứng đằng sau hai đứa trẻ phạm tội này.