Tốt nghiệp Đại học xong, em vui lắm. Tưởng chừng từ nay em sẽ thoát cảnh nghèo đói, dư giả tiền bạc để gửi về cho mẹ... ai ngờ em gửi hồ sơ đến hàng loạt các công ty nhưng họ đều không thấy hồi âm.
Ngày tháng thì vẫn cứ trôi, tiền ăn, tiền nhà trọ em vẫn phải tự lo. Những ngày chờ việc em phải vay mượn tiền của bạn bè để trang trải. Cho đến khi em không thể cầm cự được nữa, em đã tìm đến một quán cafe mới mở để xin làm nhân viên.
Chủ quán là một kiến trúc sư xây dựng, quán cafe phong cách Hàn Quốc là nghề tay trái của anh. Anh là người miền Trung, giỏi giang, đẹp trai, anh hơn em 3 tuổi và vừa mới lập gia đình, vợ anh cũng mới mang bầu.
Do quán mới mở nên rất nhiều việc để làm, cũng là khoảng thời gian em đang đợi việc nên em đã xin làm cả ngày. Mỗi sáng 7h em có mặt ở quán và tan tầm lúc 8h tối, ăn uống mọi thứ đều ở quán nên em đỡ đi một khoản tiền. Anh chủ luôn luôn quan tâm đến tất cả nhân viên. Nhưng điều lạ mà em thấy ở anh ta là tại sao thường xuyên ở quán mà không đi làm công việc chính của anh ta là giám sát công trình?, anh ấy lại thường bắt chuyện rồi hỏi han em đủ đường.
Một hôm vì buổi sáng em bận chở đứa bạn đi khám, em đã đổi ca tối cho một nhân viên khác trong quán. Tối đó, trời mua, anh chủ đã cho mọi người trong quán nghỉ sớm để đóng cửa, vì mưa to không có khách. Còn riêng em thì anh chủ nhờ em ở lại để bàn thêm một số cách trang trí tầng 2 của quán.
Khi tất cả mọi người về hết, anh chủ chỉ vào một khoảng trống ở tầng 2 rồi bảo em nên cho thêm chi tiết gì vào đó để cho quán đỡ trống. Em đang băn khoăn nghĩ nên cho một cây hoa vào hay là một thứ gì đó đậm Hàn Quốc?!. Bỗng bàn tay anh lườn từ sau lưng em rồi đặt trọn vào ngực em. Em hét lên một tiếng rồi chạy đi.
Nhưng anh chủ đã lôi em lại và nói "Hãy đến với anh, anh cần em! thay vì là một nhân viên anh sẽ cho em làm quản lý. Một tháng lương của em sẽ là 10 triệu đồng".
Nghe đến đó, đôi chân em không thể bước đi được nữa. 10 triệu đồng cho một cô sinh viên vừa ra trường, em sẽ không phải lo lắng tiền nhà, tiền ăn,... rồi còn có gửi về quê cho mẹ nữa. Em nghĩ giờ em cũng chẳng còn gì để mất, đời con gái của em đã từng tặng cho người mà em từng yêu trước đây... Em ngồi sụp xuống nền nhà rồi khóc.
Anh ta đã tiến lại gần em, ôm em, lau đi nước mắt của em. Rồi bắt đầu đặt môi lên mặt em, khi đôi môi anh dừng lại ở ngực em thì em đã trần truồng như nhộng và nằm gọn trong người anh ta... Đêm đó về phòng trọ, em đã khóc rất nhiều. Đường đường là một cử nhân đại học nhưng em lại làm cái việc rẻ rúm và đáng bị khinh bỉ. Nhưng biết làm sao được, khi mà cái nghèo, cái khổ cứ quấn lấy em. Khi cái ăn chưa đủ thì nói gì đến sỉ diện, khi chỉ biết cầm tấm bằng đại học trình khắp nơi không ai nhận?!.
Kể từ đó, em cũng chính thức làm công việc của quản lý. Công việc em nhẹ nhàng hơn, em chỉ đếm tiền và giám sát, đôn đốc nhân viên trong quán làm việc. Nhưng với anh, thì mỗi lúc tan làm anh lại xuất hiện ở quán để "hành hạ" thể xác em. Anh ta như một con ngựa hoang vẫy vùng dữ dội giữa thảo nguyên... Vì thế, kết thúc một ngày làm việc, em lại mệt nhoài, tay chân như muốn rơi ra khỏi cơ thể.
Cầm tháng lương đầu tiên, em đã khóc không thành tiếng. Em gửi về cho mẹ 7 triệu đồng và nói dối mẹ trong niềm tự hào "mẹ ơi, lương của con là 10 triệu, tập đoàn con lớn nhất nhì Hà Nội đấy mẹ ạ!".
Năm tháng trôi qua, em bắt đầu sợ, em sợ vợ anh sẽ biết chuyện. Em đã xin anh chủ tha, nhưng anh không chấp nhận, anh dọa nếu em không tiếp tục thì sẽ gửi toàn bộ ảnh mà anh đã chụp về cho bố mẹ em ở quê... Em quỳ xuống cầu xin anh, nhưng anh đã ngoảnh đầu quay đi.
Vì thế, em lại buộc phải duy trì mối quan hệ này cho đến khi anh ta yêu cầu em đến một nhà nghỉ trong thành phố để phục vụ bạn của anh ta. Em đã thẳng tay tát vào mặt anh ta, nhưng anh ta lại dọa "cô không đi chứ gì? nếu không đi thì toàn bộ số ảnh tôi có được sẽ ngay lập tức được chuyển đến bố mẹ cô".
Em lại đành chấp nhận trong nước mắt. Lúc em chuẩn bị đi, anh ta đã dí vào túi em 5 triệu đồng và dặn em phải phục vụ tốt bạn của anh ta, vì đó là đối tác trong cuộc làm ăn tới của sếp anh ta. Em đến gặp bạn làm ăn của anh ta mà tủi nhục, nhìn vào bạn anh ta em đã bật khóc... Em đã khóc to hơn khi gã kia không hề quan tâm đến tâm trạng của em mà lao vào em như thú đói.
Mỗi đêm về đến phòng trọ, thân xác em như tan hoang, em gục xuống giường rồi khóc.... Em cô đơn, em tủi, em nhục nhã lắm. Giá như em ra trường có một công việc, giá như bố mẹ em không nghèo khó, giá như em có cuộc sống như bạn bè em,... Càng nghĩ em lại càng khóc, khóc với bóng đêm, khóc để lấy tiếng nấc làm bạn trong đêm.
Những ngày tháng sau, em bắt đầu được chia ngày cho 2 gã đàn ông kia. Ngày chẵn em ở quán, ngày lẻ em lại vào nhà nghỉ cùng gã bạn của anh. Em dường như không thể chịu được thêm, em lại cầu xin anh buông tha, nhưng vẫn bất lực. Nhiều lúc em đã tìm đến cái chết, nhưng nghĩ đến bố mẹ ở quê, em lại phải cản mình lại để tiếp tục sống.
Cho đến một ngày, em quyết tâm rời xa nơi đây, em sẽ đi vào Sài Gòn hay một nơi nào đó để anh ta không tìm thấy em. Em sẽ cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, để khi anh ta có gửi ảnh cho bố mẹ thì cũng không ai biết em đang ở đâu.
Rồi em đã để lại cho anh ta một lá thư từ biệt, trong thư em mong anh ta sống tốt hơn, hãy yêu vợ mình, hãy xem tình dục chỉ là một mặt của cuộc sống, nó sẽ tốt đẹp hơn khi có tình yêu. Lời cuối cùng em mong anh ta hãy để em yên, hãy xóa đi những tấm hình anh ta từng chụp trộm cảnh ân ái của em với anh ta...
Vào Sài Gòn được 2 tuần, em cũng tìm cho mình được một công việc mới, em quyết sẽ thay đổi bản thân và tìm cho mình một người đàn ông chân chính. Rồi một tháng trôi đi, anh ta cũng không liên lạc với em, anh ta cũng không gửi ảnh cho bố mẹ em... Em nghĩ đó chỉ là lời dọa dẫm một đứa con gái mới ra trường như em.