TIN TỨC » Tin trong ngày

Sự thật khác về nhà ngoại cảm, thần y, người giời...

Thứ tư, 05/10/2011 16:14

Tôi đã gặp đến quá nửa số người có khả năng đặc biệt rất nổi tiếng và nhiều hơn từng ấy người hoang tưởng.

Loạt bài dài kỳ vạch trần những nhí nhố liên quan đến việc áp vong tìm mộ, bói toán, hầu đồng, chữa bệnh… của các “người giời” đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình, phản hồi tốt đẹp của bạn đọc, nhằm lên án hiện tượng mê tín dị đoan đang ngày một đầu độc nặng xã hội. Tuy nhiên, vẫn có một số ít bạn đọc phản đối và bản thân họ tin vào hiện tượng này. Nhiều đồng cô, bóng cậu, lang băm cũng được độc giả bảo vệ.

 

Chị Phan Thị Bích Hằng - nhà ngoại cảm nổi tiếng.

Nhiều độc giả đặt câu hỏi mà phóng viên, kể cả các nhà khoa học cũng khó có thể trả lời: Họ lừa đảo sao mỗi ngày lại có đông người tìm đến nhờ vả, vái lạy? Nếu tìm mộ không đúng, chữa bệnh không khỏi thì phải mất khách chứ? Câu hỏi này quả thực khó có câu trả lời toàn vẹn, song do đã gặp và tìm hiểu về rất nhiều “người giời”, nên tôi giải thích được. Xin giải thích ở phần sau.

 

Tổ mối, đất đen là đầu lâu và xương cốt liệt sĩ!

Bản thân tôi đã từng có chừng 8 năm tìm hiểu, nghiên cứu về những người, mà có thể nói, không có từ nào thích hợp và chung nhất để gọi họ, đó là “người giời”. Khoa học nghiên cứu họ thì gọi là người có khả năng đặc biệt. Khi khoa học lật tẩy được trò bịp của người có khả năng đặc biệt nào đó, thì gọi họ là kẻ hoang tưởng. Tôi đã gặp đến quá nửa số người có khả năng đặc biệt rất nổi tiếng và nhiều hơn từng ấy người hoang tưởng. Tôi cũng đã viết một số cuốn sách về họ.

 

Không có tổ mối làm hộp sọ thì bốc toàn đất lẫn rễ cây về thờ.

Tôi thực sự trân trọng một số nhà ngoại cảm, họ vẫn miệt mài với việc sử dụng khả năng ngoại cảm của mình để giúp đời. Cô Năm Nghĩa đã lấy vợ cho chồng ở Thái Bình để vào Vũng Tàu sinh sống và dành hết tâm huyết của mình cho việc quy tập hài cốt liệt sĩ thất lạc. Cô lên rừng xuống biển đi tìm mộ, không nề hà đường xa vạn dặm, nước độc rừng thiêng và cô thường từ chối nhận tiền của người thân liệt sĩ. Chỉ cần họ mua vé, lo xe cộ cho cô đi lại, có cơm rau, cơm chay cho cô ăn là đủ. Rồi nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Nhã, ông không ra mặt gặp bất kỳ gia đình nào. Ông sống đúng theo lời Phật dạy. Ông sợ gặp họ, họ đưa tiền, sắm lễ rình rang, rồi dính vào những thứ đó, tâm ắt không sáng nữa. Ông thường chỉ dẫn các gia đình tìm kiếm hài cốt qua điện thoại. Phóng viên cũng khó gặp được ông.

 

Nhà báo Đào Thanh Tuy từng theo mấy nhà ngoại cảm đi đào... tổ mối.

Một số nhà ngoại cảm khác nữa, tôi cũng trân trọng việc làm của họ, dù không trân trọng bằng cô Năm Nghĩa, ông Nhã. Tôi trân trọng họ không phải vì họ tìm mộ chính xác 100%. Có thể độ chính xác trong việc tìm mộ của các nhà ngoại cảm, kể cả những người mà tôi yêu quý như cô Năm Nghĩa, ông Nhã, không quá 3% như lời Thạc sĩ thôi miên y khoa Nguyễn Mạnh Quân nói, nhưng dù sao họ cũng đã làm việc vì cái tâm thực sự, không vì tiền. Họ tìm mộ đúng hay sai, họ nhìn thấy linh hồn là thực hay chỉ là ảo ảnh do bộ não vẽ ra, bản thân họ cũng không hiểu được, không giải thích được, chứ họ không chú tâm bịp bợm.

 

"Người ba mắt" Hoàng Thị Thiêm đang bắt ma cho... phóng viên!

Tôi không phủ định việc tìm mộ hoàn toàn là lừa đảo. Sự thực, khả năng của con người là vô biên, là khó giải thích. Việc nhà ngoại cảm tìm được mộ, hài cốt trong rừng và chính xác là của liệt sĩ là chuyện có thực. Tuy nhiên, sau nhiều năm tìm hiểu, đi theo các nhà ngoại cảm, nghiên cứu bằng khoa học, tôi nhận thấy số lượng chính xác ít lắm, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. 99,9% số hài cốt tìm bằng phương pháp ngoại cảm có được xét nghiệm ADN đâu. Nhà ngoại cảm dỏm tìm mộ thường nhanh như chớp, một năm tìm được cả ngàn ngôi và sau các cuộc tìm kiếm “linh hồn” thường “trách mắng” những người không có niềm tin, trách mắng việc có ý định xét nghiệm ADN, bởi chỉ còn nhúm xương tàn, ai lại nỡ mang đi cho người ta nghiền ra xét nghiệm. Nhiều người bốc tổ mối, đất đen về cũng tặc lưỡi, thôi thì dù sao xương cốt cũng tan thành đất, xương thịt rồi cũng là cát bụi, thì đất cũng là xương. Quan trọng là tâm hồn họ, nhất là những người cha, người mẹ tuổi xế chiều đã được thanh thản, dù có nhắm mắt cũng không còn áy náy về linh hồn con mình còn vương vất nơi núi thẳm, rừng sâu. Tâm hồn thanh thản lúc ra đi là thứ vô giá.

 

Đầu lâu liệt sĩ đây rồi!

Nếu tìm mộ liệt sĩ mà đúng khoảng 3%, thì có lẽ tôi cũng sẽ thành nhà ngoại cảm. Như đã nói ở trên, tôi quen nhiều nhà khoa học, quen hầu hết các nhà ngoại cảm hàng đầu Việt Nam nên thật dễ dàng nhờ vả họ. Tôi có một bác và một chú ruột hy sinh anh dũng vì đất nước. Bác tôi là Phạm Văn Lợi, quê quán Vị Thủy (Thái Dương, Thái Thụy, Thái Bình), hy sinh trong kháng chiến chống Mỹ và chú Phạm Văn Gắt (cùng địa chỉ trên) hy sinh ở chiến trường Campuchia vào năm 1979. Cả bác và chú tôi đều không tìm thấy mộ. Hy vọng duy nhất là nhờ các nhà ngoại cảm. Thông tin thì tôi đã biết sơ sơ: Bác hy sinh ở xã Phổ Phong (Đức Phổ, Quảng Ngãi) trong một trận phản công ác liệt của địch năm 1967. Bác cùng 7 đồng đội bị pháo tăng bắn chết, sau đó bị xe tăng cán lên. Cái chết thật đau xót, không còn rõ hình hài.

 

Liệt sĩ Phạm Văn Lợi.

Ngay khi quân giặc rút đi, đồng đội và nhân dân đã đem chôn tạm ngay tại nơi hy sinh. Chẳng có tấm ván, chẳng có di vật gì để lưu lại trong nấm mồ. Hòa bình thì nhân dân cải táng vào nghĩa trang liệt sĩ của xã và trở thành vô danh. Một đồng đội của bác vẫn sống khẳng định đã cùng nhân dân cất bốc sau khi hi sinh vài năm, song khi đó không biết là xương cốt ai nữa và cải táng vào chỗ nào của nghĩa trang cũng chẳng rõ vì thời gian đã ngót 40 năm rồi. Nhưng chắc chắn, bác tôi đã nằm trong nghĩa trang Phổ Phong và là 1 trong 400 ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang đó.

 

Có tới 400 ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang liệt sĩ xã Phổ Phong.
Cô Năm Nghĩa đang "trò chuyện" với liệt sĩ Phạm Văn Lợi tại nghĩa trang Phổ Phong. 

Tôi đã nhờ tổng cộng 10 nhà ngoại cảm hàng đầu Việt Nam để tìm bác tôi. Có nhà ngoại cảm vào tận nơi và có người chỉ dẫn qua điện thoại. Kết cục, mỗi người chỉ một ngôi mộ ở một góc trong cái nghĩa trang gồm 400 ngôi mộ vô danh đó. Có nhà ngoại cảm thì khẳng định mộ vẫn còn ở ngoài. Tôi thất vọng thực sự. Gần hết niềm tin vào ngoại cảm. Mấy GS.TS. quản lý các nhà ngoại cảm thì giải thích để an ủi tôi: “Bác cậu chưa muốn về. Cậu chưa thành tâm, chưa có niềm tin… nên bác mới chỉ lung tung”. Riêng về khoản “giải thích” kiểu này thì các nhà ngoại cảm, các nhà khoa học rất siêu. Hầu hết người ta đều tin vào cách giải thích đó, và sau đó thì cúng lễ nhiều hơn, tin nhiều hơn, tin tuyệt đối. Mà niềm tin con người thì lạ lắm, tôi sẽ giải thích ở kỳ sau.

VTC