TIN TỨC » Tin trong ngày

Thâm nhập lãnh địa 'vui vẻ' giá bèo giữa thủ đô

Thứ hai, 05/03/2012 09:36

Khu đất bỏ hoang lâu ngày cây cối mọc um tùm là nơi những cô gái bán hoa thuộc dạng “quá lứa lỡ thì” tranh thủ dùng làm nơi để chiều khách làng chơi.

Từ cung đường mại dâm

Con đường Phạm Văn Đồng từ lâu đã trở thành nơi nổi tiếng về vấn nạn mại dâm. Ban ngày hoạt động mại dâm còn có vẻ e dè nhưng cứ tối đến, khi ánh đèn đường cao áp vừa bật sáng cũng là lúc những chiếc bóng đèn xanh đỏ tại các “nhà chứa” lụp xụp nối tiếp nhau được trưng lên nhòe nhoẹt.  Trước mỗi cửa nhà đều có một tú bà đã có tuổi kèm theo một hai cô gái bán hoa ngồi cùng để không cần nói nhưng ai đi qua cũng phải hiểu rằng ở đây có kinh doanh dịch vụ “mát mẻ”.

Trong lúc đợi cậu em tên Q., người sẽ làm “hoa tiêu” cho tôi khám phá ổ mại dâm trong bụi rậm mà anh chàng đã có lần kể, tôi liền lái xe chầm chậm qua những căn nhà ánh sáng xanh đỏ kia. Dù đã “giữ ý” đi hẳn gần ra giữa đường để tránh gây sự chú ý của những tú bà, thế nhưng, dường như những người làm nghề này có khả năng “đánh hơi” thấy mùi của khách hàng. Cứ đi qua bất cứ “nhà chứa” nào ở đây, tôi đều nhận được những cái liếc, cái nhìn mời gọi, mạnh dạn hơn, nhiều tú bà còn chạy hẳn ra đường vẫy tay lia lịa, rồi thì có người lao hẳn ra chặn đầu xe khiến tôi giật cả mình. Hình ảnh này chẳng khác nào những con phố bán đồ ăn ở Hà Nội thường có một đội ngũ nam thanh niên to khỏe đảm nhận nhiệm vụ chèo kèo, thậm chí là lôi xềnh xệch khách vào quán của mình bằng được.

Hàng loạt các quán kinh doanh dịch vụ "mát mẻ" trên đường Phạm Văn Đồng

Bị một tú bà mời gọi tha thiết quá, lại đang lúc còn đợi cậu em Q. tới, tôi liền đánh bạo cho tú bà chỉ đường, dẫn lối. Sau khi bảo một thanh niên dắt xe tôi cất trong một gian phòng trong con ngõ nhỏ ăn ra phía sau quán, bà ta dẫn tôi vào căn phòng lập lòe ánh sáng đỏ. Căn phòng chỉ rộng chưa đầy 10m2, có đến hàng chục cô gái ăn mặc mát mẻ, mặt bự phấn, dù trời đang cực kì giá rét.

Các cô gái đứng tụ tập chờ khách

Cô nào cô nấy đều tô vẽ mắt đen xì, khiến cho những con mắt như những đốm lửa đen ngòm nổi lên trong màn ánh sáng đỏ thỉnh thoảng lại nhấp nháy mời gọi. Thấy tôi còn ngơ ngác, bà chủ cửa hàng mới bảo: “Vừa mới tuyển một lượt hàng mới đấy, thích em nào thì chọn, xông hơi, tẩm quất, thư giãn đủ cả. Còn nếu chú em muốn qua đêm thì dẫn em nó đi nhà nghỉ, chứ ở đây cũng “ghê răng” lắm”. Bà chủ nhà chứa còn như một cuốn “menu sống” kê luôn giá cả của từng dịch vụ mát mẻ mà mình kinh doanh.

Còn đang lúng túng chưa biết thoát ra cái “động quỷ” này như thế nào thì may sao cậu em Q. gọi điện nói rằng đã đến nơi, lấy cớ có việc gấp, tôi rút ví tiền “bo” ít “lộc” cho mụ tú bà để đánh bài chuồn.

Thấy tôi bước từ trong quán đèn mờ đó ra, cậu em Q. mặt ngơ ngác không hiểu, tôi liền phải giải thích trong lúc đợi anh chàng tôi tranh thủ “tác nghiệp”. Nghe xong Q. nói với tôi “Mấy chỗ mại dâm kiểu “lộ thiên” này ai chả biết rồi còn nói làm gì hả anh, anh ngồi ra sau đi, để em cầm lái, em đưa anh đến khu gái làng hoa đi khách ngay tại bụi rậm, chỗ này mới độc, chả mấy ai biết đâu”.

Đến lãnh địa mại dâm trong...bụi rậm

Mới đầu tôi còn tưởng “lãnh địa mại dâm” bụi rậm mà Q. nói xa lắm, nhưng không ngờ chỉ đi cách chân cầu vượt Mai Dịch hơn 1km là đã đến nơi. Quả thực không khác gì so với lời Q. đã từng nói, nơi chúng tôi đặt chân đến là một bãi đất rộng, ở gần giáp với Công viên Hòa Bình, nơi này bỏ hoang đã lâu, cỏ mọc um tùm cao quá cả đầu người, lại không có đèn đường nên tối om om.

Trước khi tiến vào sâu bên trong, Q. tắt đèn xe máy rồi quay lại dặn tôi: “Anh em mình cứ vờ như khách đi tìm hàng nhé, không bọn gái ở đây nó tưởng công an là nó chạy mất dép đấy”. Đi được một đoạn, chúng tôi ngồi lại để quan sát, rất nhiều bóng dáng các cô gái bán hoa ẩn hiện trong đêm tối đứng rải rác quanh khắp khu bụi rậm. quanh đó là những gã đàn ông đang lếch thếch chọn cho mình lấy một cô để “hành sự”.

Những cô gái thuộc dạng "quá đát" đang đứng đợi khách ở bụi rậm

Rít một hơi thuốc dài, Q. nói với tôi: “Sở dĩ nơi này ít người tìm đến bởi lẽ nó quá hoang vắng, bẩn thỉu và một điều đặc biệt đó là khu mại dâm này được người ta gọi là “lãnh địa rẻ tiền”, khách tìm đến đây chơi chủ yếu là những hạng lao động chân tay như thợ xây, phu hồ, sống xa nhà xa vợ đến để giải quyết nhu cầu sinh lý hay cánh “choai choai” ít tiền.”

Cũng vì khách hàng thuộc dạng “nhắm mắt cho qua” nên những cô gái bán hoa ở đây cũng đều là loại hàng đã “héo". Phần lớn đều đã từng trải qua thời kỳ làm việc tại các quán kinh doanh dịch vụ mát mẻ, đến khi hết tuổi, nhan sắc xuống cấp trầm trọng bị sa thải, không còn quán nào chứa nên phải dạt ra đường để kiếm ăn. Không còn nhà để làm chỗ chiều khách, một vài cô đã nghĩ ra cách chui vào bụi rậm cùng khách “hoan lạc” theo kiểu thiên nhiên, lâu dần những cô khác cũng bắt trước và thế rồi bãi cỏ um tùm đã biến thành một khu mại dâm bụi rậm. Giá cả chỗ này cũng thuộc dạng bèo hết cỡ, nếu làm kiểu đại khái, qua loa chỉ 50.000 – 80.0000 đồng, còn làm “cẩn thận” hơn cũng không quá 150.000 đồng. Bởi lẽ, khách ở đây đều chẳng có nhiều tiền nếu lấy đắt sẽ chẳng có ai thèm mò đến.

Vỗ vai tôi cười khì khì, Q. nói khe khẽ: “Mấy ả ở đây có chiêu quái lắm anh à, khách nào sợ bẩn không dám nằm lên cỏ thì các ả chiều khách luôn ở thế đứng, vừa nhanh, vừa gọn mà vẫn không kém độ “phê”. Nhiều cô còn khuyến khích khách kiểu này để vừa đỡ mất công cởi quần áo thêm nữa nếu có lực lượng Công an đến truy quét sẽ dễ bề thoát thân”.

Đợi một hồi lâu, các cô gái ở đây hầu hết đã có khách đều đã chui biến vào khu bụi rậm, tôi cùng Q. tiến sâu vào trong khu lãnh địa. Trong màn đêm u tịch của bụi rậm, bên cạnh âm thanh của côn trùng là những tiếng cười, tiếng thì thầm, rên rỉ bị kìm nén đứt lìa thành từng quãng. Vô số những đám cỏ bị đè bẹp bởi những thân xác trụy lạc, vỏ bao cao su vứt tràn lan, trắng đục lổn ngổn đan xen trong những bụi cây.

Hàng loạt khách làng chơi đang hả hê cùng gái làng chơi, thỉnh thoảng những đám cỏ lại bị “rung” lên bần bật như có gió mạnh thổi qua rồi sau đó lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Đêm đã về khuya, tôi và Q. sau một hồi “mục sở thị”  khu bụi rậm mại dâm liền tìm đường trở về. Một vài cô gái “quá đát” ế khách nhác thấy chúng tôi vội buông lời lả lơi. Trước khi từ biệt Q. có bảo với tôi rằng: ”Chẳng biết anh viết bài lên chỗ này có bị dẹp không chứ nhiều lần công an đã đi truy quét khu vực này rồi, nhưng cứ thấy bóng công an là mấy cô gái đó chạy biến đâu mất, có người thì giả vờ đang đi ra công viên đi dạo. Thế rồi hôm sau mọi việc lại đâu vào đấy. Khách vẫn đến, gái vẫn đứng và bụi rậm vẫn trở thành chốn hoan lạc nhớp nháp.”

Infonet