Ba mẹ tôi chỉ có đúng hai người con trai là anh trai tôi và tôi, anh trai lớn hơn tôi 4 tuổi. Năm tôi học đại học năm thứ 2, anh trai tôi kết hôn. Năm thứ 3 đại học, anh không may gặp tai nạn qua đời. Anh luôn là trụ cột của cả gia đình, sự ra đi quá đột ngột của anh làm tôi và mẹ đều cảm thấy dường như cả bầu trời sắp sụp xuống.
Lúc đó chị dâu tôi mới 24 tuổi, vừa mới mang thai chưa lâu. Cả nhà chúng tôi, bao gồm cả làng xóm láng giềng đều cho rằng chị dâu sẽ bỏ đứa bé đi và lấy người chồng khác. Dù sao thì chị vẫn còn trẻ, dáng vẻ rất thanh thoát, cũng được coi là giai nhân, không sợ sẽ không gả được vào một nhà tử tế khác. Sau khi vĩnh biệt người chồng mãi mãi không bao giờ trở lại ấy, chị dâu đóng kín cửa khóc liền mấy ngày mấy đêm. Trong mấy ngày đó, chị dường như gầy đi rất nhiều. Ba mẹ nhìn thấy cũng rất đau lòng, khuyên chị nên bắt đầu cuộc sống mới với một người chồng khác với sô mệnh tốt hơn. Nhưng chị kiên quyết không đồng ý đi bước nữa, chị còn nói trong bụng mình đang có cốt nhục của anh trai tôi, chị nhất định sẽ sinh nó ra, nếu không cả đời này lương tâm chị sẽ bị cắn rứt.
Chị dâu đã hi sinh rất nhiều vì gia đình tôi...
Tiêu điểm tiếp theo của cả nhà lại chuyển sang người tôi. Tôi phải chuẩn bị bỏ học về nhà cày ruộng, ba mẹ tuổi tác đều lớn cả rồi, hơn nữa mẹ từ khi làm phẫu thuật cũng không thể phụ giúp gì được. Ba cần một người phụ giúp mới có thể vực cả gia đình dậy, mà trước đây việc này đều là do anh trai đảm nhận, bây giờ anh đi rồi, tôi nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.
Người đầu tiên đứng lên phản đối việc này chính là chị dâu, chị nói anh trai trước khi ra đi đã liệu sẵn chuyện tôi sẽ từ bỏ việc học hành, và muốn tôi bất luận thế nào cũng phải tiếp tục học, gia đình trải qua mấy đời may mắn lắm mới có được một cậu sinh viên, không thể bỏ gánh giữa chừng được, nếu như tôi kiên quyết bỏ học, chính là đang đánh vào mặt anh trai mình. Chị dâu vừa nói đến đâu nước mắt chảy đến đó, chị nói dù có khổ, có khó khăn đến đâu thì chị cũng sẽ cùng ba mẹ cắn răng cố chịu đựng, có chị trong nhà thì gia đình sẽ không bao giờ sụp đổ được. Ba mẹ tận mắt chứng kiến sự kiên quyêt của chị, cũng đều phản đối việc tôi bỏ học. Mấy ngày đó, trong lòng tôi khó chịu vô cùng, và thề với mình rằng nhất định sẽ trở thành một người thật tài giỏi, không thể để ba mẹ và chị dâu mất mặt được.
Sau khi trở về trường, tôi quyết định tự mình kiếm sống để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình. Ban ngày tôi đi học, có thời gian rảnh liền đi bán hàng thuê. Đợi sau khi có chút tiền sẽ tự mở một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức (đội trên đầu) ở chợ đêm. Tôi đã chọn mấy món trang sức đẹp nhất gửi về cho chị dâu, nhưng chị không những không vui mà ngược lại còn mắng tôi, nói tôi không cố gắng chăm chỉ học hành đi, có tiền thì đi mua gì đó ngon ngon mà bồi bổ cho cơ thể, đừng làm khổ bản thân mình. Mỗi lần tôi hỏi tình hình của ba mẹ, chị đều nói chú hãy yên tâm, đã có chị thì nhất định sẽ không để ba mẹ chịu bất kì uất ức nào cả. Từ lời kể của ba mẹ tôi mới biết được rằng, chị dâu thường chạy đi khắp nơi làm lụng vất vả, chân bị sưng phù lên rất đau. Ba và mẹ ngăn cản thế nào cũng không được, nhìn thấy chị bận tối mắt tối mũi suốt ngày đêm, lòng đau xót mà lệ cứ tuôn trào. Tôi càng trách bản thân mình hơn, nếu như tôi không học đại học, có lẽ chị dâu sẽ không phải chịu nổi khổ như thế này.
Cháu gái mới sinh được hai ngày, tôi liền thu xếp trở về nhà thăm một chuyến. Chị dâu đặt cho bé một cái tên nghe rất hay: Văn Hiền. Tôi biết nguồn gốc của cái tên này, Văn là lấy tên của anh trai tôi ghép với tên Hiền của chị dâu mà hợp thành, đủ để thấy tình yêu của chị dành cho anh trai tôi sâu đậm đến nhường nào. Sau khi chị sinh hạ đứa bé, sữa mẹ lại không đủ, phải tiến hành kích sữa. Ba liền đến chợ mua sương dê về hầm bồi bổ cho chị, còn tôi lén chạy ra con sông ở cuối thôn để bắt cá. Có lần không cẩn thận bị rắn nước cắn, tuy con này không có độc, nhưng tôi cũng bị dọa cho kinh hồn bạt vía. Chị dâu biết được liền mắng cho tôi một trận, nói anh trai đi rồi, tôi chính là hi vọng duy nhất của cả gia đình, không thể tùy ý làm bừa khiến cả nhà lo lắng.
Sau khi đứa cháu gái chào đời, việc chi tiêu trong gia đình càng trở nên eo hẹp hơn, tiền chi trả cho học phí của năm học tới cũng không còn nữa. Ba liền đề xuất bán hết số lương thực còn lại trong nhà, rồi đi vay mượn thêm chút nữa, cố gắng dành dụm, thắt chặt chi tiêu nuôi tôi học hết 4 năm đại học. Chị dâu không đồng ý, nếu bán hết lương thực đi rồi thì sau này lấy gì mà ăn, hay là bán số trang sức bằng bạc mà anh trai từng mua tặng chị đi. Tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng chị dâu liền cười nhìn tôi và nói, người làm ruộng có dùng tới nó bao giờ đâu, có giữ lại cũng vô dụng, chi bằng bán đi để xoay sở tình thế cấp bách này, đợi sau này tôi tốt nghiệp đại học, kiếm được tiền rồi sẽ mua đền cho chị cái mới đẹp hơn. Tôi nghe xong mà trong lòng khó chịu không sao tả...
Còn chưa hết kì nghỉ hè tôi đã xách ba lô quay trở lại trường. Chị dâu hỏi tôi tại sao lại quay về trường sớm thế, tôi nói dối là mình đã tìm được mấy lớp dạy thêm, có thể kiếm được không ít tiền thù lao. Chị dâu rất vui, lúc sắp đi còn nhét vào ba lô tôi mấy trăm đồng NDT, bảo tôi bất luận thế nào cũng không được tiết kiệm quá mà để đói bản thân, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Sau khi trở về thành phố, tôi tìm được một phòng trọ giá rẻ ở gần ngoại ô, ban ngày đi bán hàng thuê, buổi tối tự bày sạp bán hàng ở chợ đêm. Tuy mỗi ngày khi quay về phòng với cái eo và lưng đều đau mỏi rã rời, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình, nhìn những đồng tiền mồ hôi vất vả mới kiếm được trên tay, trong chốc lát tôi liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn lên. Tôi mua cho cháu gái vài bộ quần áo và đồ chơi rồi gửi về nhà, chị dâu liền nói tôi: có chút tiền cũng không nên tiêu xài lung tung, sau này dùng tiền vào chỗ nào cũng cần phải suy xét kĩ, chị sửa lại mấy bộ đồ cũ của con nhà người ta lại chút là có đồ cho cháu mặc rồi.
Kì một năm thứ tư vừa kết thúc, chị dâu đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết chị cũng đang ở trên tỉnh thành. Tôi rất bất ngờ, hỏi chị đến tỉnh thành làm gì, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không. Chị dâu liền cười, nói trong nhà tất cả đều ổn cả, bây giờ con cũng lớn rồi, chị để ba mẹ trông nom dùm, tự mình lên tỉnh thành tìm việc, trước tiên học nghề một tháng ở phòng mát xa, sau đó có thể lên chức kiếm tiền rồi. Ngày thứ hai tôi liền chạy đến chỗ làm tìm chị ấy, vừa gặp, tôi đã bị chị dâu dọa cho một trận. Mặt của chị trở nên đen xì, người gầy đi trông thấy, hai lòng bàn tay toàn là những vết chai sạn do làm việc ruộng nương để lại. Nói được vài câu, tôi không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, âm mũi sụt sịt, tắc ứ cứ văng vẳng xung quanh.
Chị dâu liền nói, đàn ông con trai nên ra dáng tí, đừng có khóc sụt sịt như mấy cô nương chứ, đợi chú tốt nghiệp đại học, những ngày tháng khổ cực của gia đình cũng sẽ không còn nữa, nên vui mừng mới phải chứ.
Đoạn thời gian tôi đi thực tập cuối khóa để chuẩn bị tốt nghiệp, chị dâu vẫn làm việc ở phòng mát xa, mỗi ngày đều dậy từ rất sớm và thức tới tận đêm khuya, vì muốn kiếm thêm chút tiền thù lao. Mẹ nói với tôi, chị dâu rất nhớ con gái, vừa nhấc máy đã không kìm được nước mắt, nhưng vì muốn kiếm thêm chút tiền, chị ấy phải nhẫn nhịn chịu đựng. Thường khoảng 1,2 tháng mới về nhà một lần, mỗi khi ôm lấy con mà không nỡ rời xa.
Trước khi tôi kiếm được khoản lương đầu tiên, thì cả gia đình này luôn là do chị dâu một mình gánh vác. Lúc tôi lập nghiệp gặp khó khăn, chị dâu không ngừng cổ vũ, khích lệ tôi bằng những cuộc điện thoại hay tin nhắn, còn nói rằng ông trời sẽ không thể cứ mưa mãi, sẽ có lúc trời quang mây tạnh trở lại. Lúc tôi quá đắc ý mà quên mất bản thân mình, chị dâu sẽ nhắc nhở tôi tỉnh táo lại, nói rằng đi đường nhanh thì sẽ dễ bị vấp ngã. Sau khi tốt nghiệp đại học được 3 năm, chuỗi cửa hàng của tôi hiện đã lên tới 5 tiệm, việc buôn bán rất phát đạt. Có một hôm lúc tôi định gọi điện thoại cho chị dâu, một ý nghĩ sâu trong tim chợt lóe sáng.
Tôi nói ra những suy nghĩ đó với ba mẹ, họ rất tán đồng. Nhưng chị dâu kiên quyết không đồng ý, chị nói: “Chị là chị dâu của chú, làm sao có thể lấy em chồng được cơ chứ? Chị hơn chú mấy tuổi liền, còn có một đứa con, người trong thôn sẽ cười nhạo chúng ta mất. Chú là sinh viên, chị lại là một người nông dân, hai chúng ta vốn dĩ không xứng đôi, nếu chú muốn tốt cho chị, sau này mua nhiều đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho cháu và chị là được rồi". Tôi nhất quyết muốn tiến tới, nhưng chị dâu lại càng tức giận, mấy ngày liền không thèm để ý đến tôi, còn nói: “nếu chú còn ép tôi nữa, ngày mai tôi sẽ mang theo đứa bé đi lấy người chồng khác.”
...
Đây chính là câu chuyện giữa tôi và chị dâu trước lúc kết hôn. Tôi đã dùng khoảng thời gian là một năm mới có thể thuyết phục nổi chị dâu bằng lòng gả cho tôi. Sau khi kết hôn, cả nhà chúng tôi dọn lên thành phố ở, cuộc sống luôn rất hạnh phúc. Bây giờ, chị dâu lại mang thai rồi, ba mẹ đều rất vui mừng. Nhưng có một chuyện thường bị cả nhà lấy ra làm trò cười, chêu trọc tôi, đó là tôi vẫn không thể sửa được thói quen xưng hô với chị dâu. Thực ra, tôi cũng không muốn sửa nó. Bởi vì trong lòng tôi, chị ấy chính là chị dâu cả đời này của tôi, tôi luôn kính trọng chị và càng yêu chị hơn.