Kết cục câu chuyện là thảm kịch đứa con trai sau 17 năm chịu đựng đã lỡ tay hại chết cha...
Đó là thảm kịch trong gia đình ông Nguyễn Văn Minh (SN 1956, ngụ ấp An Bình, xã Tân Bình, huyện Càng Long, tỉnh Trà Vinh)
Sát hại con riêng, đánh vợ sém sảy thai
Ngôi nhà của nạn nhân nằm sâu tít trong một con đường bùn, bốn bề sông nước vây quanh, muốn đi đâu cũng phải có phương tiện chính là chiếc đò nhỏ. Vách nhà lá sau nhiều năm vẫn chưa có tiền sửa đã trở nên rách nát và được chắp vá tạm bợ bằng những bao nilon. Lúc này, bà Nguyễn Thị Quyên (56 tuổi, vợ nạn nhân) đang quần quật xua gà vào chuồng phía sau nhà.
Nhớ đến người chồng tối ngày say xỉn, giọng nói người phụ nữ này lạc đi vì đau xót. Bà tâm sự chua chát: “Cả cái xóm này ai cũng biết con tôi vốn hiền lành, ngoan ngoãn. Tại chồng tôi không chịu làm ăn, quanh năm suốt tháng chỉ biết nhậu nhẹt nên cả nhà ai cũng bất mãn. Nhà hư như vậy mà ổng không chịu sửa, chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng một tay tôi lo liệu. Nói về việc ổng đánh đập vợ con thì có đến… 3 ngày vẫn chưa hết chuyện”.
Mười tám tuổi, người phụ nữ này đã phải lấy chồng và có được hai người con trai. Tuy gia đình khá giả và chồng cô rất yêu thương vợ con nhưng ngặt nỗi ông lại đam mê cờ bạc. Thế là bao nhiêu giấy tờ nhà cửa, ruộng đất đều bay theo những trận sát phạt. Khuyên can hết lời nhưng chồng vẫn không nghe, bà giận quá xin ly hôn.
Ít lâu sau, bà tình cờ quen biết với ông Minh là một người đàn ông cùng xóm, từng có 3 đời vợ. Sau thời gian tìm hiểu, thấy ông Minh cũng tốt tính nên bà quyết định dẫn con riêng về chung sống. “Lúc đầu ổng rất lo lắng cho gia đình nhưng càng về sau càng bộc lộ rõ bản tính biếng nhác, hung hãn. Ổng bỏ bê tất cả công việc trong nhà và bắt đầu tụm năm tụm bảy ăn nhậu, sau đó trở về nhà mắng nhiếc vợ con rồi dần dà giở thói côn đồ, đánh đập mọi người chẳng có lý do gì”, bà Quyên thuật lại.
Trong một lần say xỉn, nhìn thấy đứa bé trai là con riêng của vợ đang chơi giỡn trong nhà, ông Minh bất chợt nhào tới bóp cổ, ấn mạnh đầu vào tường làm đứa bé bất tỉnh phải nhập viện suốt mấy tháng trời và qua đời vì máu bầm tích tụ ở não. Dù rất thương con nhưng sợ thưa kiện tốn kém, lại phải thăm nuôi nên người vợ đành nhắm mắt bỏ qua lỗi lầm của chồng và cầu mong ông sẽ hối lỗi.
Thế nhưng, càng như thế ông Minh càng tưởng vợ sợ mình nên càng lấn lướt, làm tới. Ông đánh mỗi lúc một mạnh tay hơn, ngày một nhiều hơn, thậm chí ngày mồng Một Tết cũng không tha. Vết thương chỗ này chưa hết bầm là vết thương chỗ khác lại hiện lên.
Có khi thấy vợ đang cặm cụi nấu ăn trong bếp, người chồng trở về bất ngờ vác dao rượt chém khiến bà hoảng hốt bỏ luôn cái chảo cá đang chiên, chạy vòng vòng khắp xóm. Nhiều lúc trời mưa lầy lội, những cuộc trốn chạy bao gồm cả những cú ngã lấm lem khắp người nhưng người vợ vẫn ráng gượng người dậy chạy tiếp, hòng chạy trốn những nhát dao cuồng điên.
Bà Quyên thuật lại có lần mang thai được bốn tháng, đang làm việc ở sau nhà nghe tiếng chồng về liền sợ hãi núp vào bụi tre gần đó trốn, mặc cho muỗi đốt cũng không dám kêu lên tiếng nào. Vậy mà ông chồng vẫn không tha, đi khắp nhà kiếm vợ. Khi phát hiện ra thì bà bị đánh một trận “thừa chết thiếu sống”, đến nỗi suýt sảy thai.
Tuy chồng mình không chịu đi làm, suốt ngày trộm tiền đi nhậu nhưng bà cũng không dám trách tiếng nào vì “không nói mà còn bị đánh như vậy, nói thì không biết sẽ ra nông nỗi nào”. Do đó chi tiêu trong nhà luôn thiếu trước hụt sau.
Mỗi lần không đủ đồ ăn, người vợ đành phải nhịn đói, để dành phần cơm lại cho chồng. Không chừa thì chồng đánh, chừa thì chồng đều quăng hết xuống mương. Có khi ông trở về, không nói không rằng, bước tới đổ nguyên tô canh lên đầu người vợ rồi cười hả hê, loạng choạng bước vô nhà.
Mất mạng sau lời bịa đặt chuyện loạn luân
Những tưởng ông Minh chỉ hành hạ con riêng của vợ, nhưng không ngờ cả 5 đứa con của mình thì người đàn ông này cũng đánh đập không nương tay. “Chỉ cần ông tằng hắng một cái là các con ông đã tè ra quần vì khiếp sợ”, người vợ thuật lại. Những đứa trẻ này không được đến trường học dù chỉ một ngày vì một lý do hết sức đơn giản: “Tao bận nhậu, không rảnh đưa đò cho tụi bây đi học”. Rồi lần lượt những đứa con đều bỏ nhà đi làm xa để không phải nhìn mặt người cha “không giống ai” này nữa.
Hiếu thảo nhất nhà chính là Nguyễn Minh Sang (SN 1994), đứa con giữa của hai người. Tiền lương cả năm đi mổ heo, Sang đều dành dụm sửa nhà để mẹ mình có được chỗ ở lành lặn hơn. Sau thời gian đi làm xa trở về, mẹ con Sang thường hay hủ hỉ tâm sự. Chẳng hiểu vì lý do gì mà người cha táng tận lương tâm này lại đồn nhảm, đi bêu rếu với mọi người: “Vợ con tao “ăn ở” với nhau”. Quá đau buồn, Sang ra chợ mua thuốc trừ sâu tự tử nhưng được người mẹ ngăn cản kịp thời.
Khoảng 5h chiều 26/1/2012, thanh niên này đi nhậu về, nhớ lại những lời vu oan của cha mình nên quyết định tìm nói chuyện rõ ràng. Lúc này ông Minh cũng mới đi nhậu về, nằm nghỉ trong nhà. Nghe con “dạy đời”, người cha “nóng máu” liền chạy xuống bếp vác dao rượt chém. Dính một nhát dao vào tay, chàng trai tức giận gạt con dao qua một bên và đẩy mạnh cha mình. Do say xỉn, ông Minh không thể trụ vững, té ngã ra phía sau, đập đầu vào bệ xi măng. Mất máu khá nhiều nên nạn nhân tử vong ngay trên đường đưa đi cấp cứu.
Oái oăm ở chỗ sau khi sự việc xảy ra, bên cạnh sự thương xót cho nạn nhân còn có tâm lý… mừng thầm cho gia đình này vì từ nay đã “thoát khỏi tháng ngày đau khổ”. Người ta cũng không khỏi chạnh lòng cho hung thủ, vì một phút lỡ tay đã mang nghịch tử hại cha.
Chị ruột ông Minh ở gần nhà tâm sự: “Hôm đó thấy thằng Minh rượt chém con nó, tôi cũng tưởng sẽ không sao đâu vì ngày nào nó cũng vậy, không ngờ lại ra nông nỗi này. Là chị nhưng tôi cũng không tài nào bênh được cái tính của nó. Có lần tôi khuyên mà nhìn mặt nó hậm hực nên tôi không dám nói gì nữa. Bà con ở đây tính đến ngày xét xử sẽ đến xin giảm án cho thằng Sang vì nó hiền lắm, tại cha nó cũng quá đáng quá”.
Người mẹ lưng tròng nước mắt chia sẻ: “Nói ra điều này có vẻ hơi vô lý, nhưng thật lòng từ ngày ổng mất đến giờ tôi mới có được giấc ngủ yên. Trước đây mỗi ngày tôi chỉ ngủ được 3 tiếng đồng hồ thôi nhưng lúc nào cũng phải phập phồng thức giấc vì sợ ổng đánh bất ngờ. Có thời gian bị đánh riết nên đầu tôi không nhớ gì hết, nói câu trước là lại quên câu sau. Trưa nắng là đầu đau kinh khủng, cứ như vậy suốt mười mấy năm rồi mà vẫn không có tiền đi bác sĩ, chỉ biết hốt thuốc nam từ thiện về sắc uống”.