Nhưng cuộc đời như những khúc sông. Lúc bình yên, lúc gió bão. Ngọc quá bé nhỏ giữa những dòng thác lũ, cô không đủ sức chống chọi khi liên tiếp những tai ương ập xuống, chồng sa đà cờ bạc, đột tử để lại gánh nợ 3 tỷ đồng. Ngọc rơi vào vòng lao lý để lại đứa con thơ cho ông bà nội. “Sự hồi sinh từ trong tuyệt vọng” là những trang viết dũng cảm về những lầm lỗi của cô gái đã từng là “nhân vật nổi tiếng”, “người của công chúng” một thời.
Hạnh phúc ngắn ngủi
“Từ trong sâu thẳm trái tim, tâm hồn và lý trí, tôi muốn quên đi quá khứ, muốn cất giấu tất cả vào miền ký ức riêng để nó ngủ yên và tôi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa môi khi nghĩ về nó. Nhưng giờ đây, trong tận cùng đau khổ, cái quá khứ ấy lại hiện hữu trước mắt tôi như một thước phim đầy hình ảnh chứa đựng biết bao nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc. Để rồi giờ đây tôi òa khóc ân hận và nuối tiếc”.
Dẫu sống trong thế giới phù hoa, nhưng Ngọc biết dừng lại ở đỉnh cao vinh quang. Giã từ ánh đèn sân khấu, Ngọc theo học Đại học Ngoại giao và làm việc ở Ban Đối ngoại của một Đài truyền hình. Rồi lấy chồng, mối tình đầu say đắm và nhiều hứa hẹn. Những tưởng cuộc đời của cô gái nhan sắc và có học thức này sẽ trôi đi trong bình yên và hạnh phúc. Nhưng có lẽ, hạnh phúc không dễ dàng với những người đàn bà đẹp, lại sắc sảo như Ngọc. 25 tuổi, tuổi đẹp của một người phụ nữ, cô đã có trong tay: Nhan sắc, học vấn, sự nghiệp và một gia đình yên ấm, hạnh phúc. Nhưng Ngọc vẫn ám ảnh bởi những lời tiên đoán của ông ngoại khi cô cất tiếng khóc chào đời: “Con sinh vào giờ buồn, tháng buồn, năm cũng buồn nên cả cuộc đời con, từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi con sẽ không được hưởng một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc đời con chỉ có mưa và nước mắt. Ông đặt tên con là Quỳnh Ngọc - Ngọc trong hoa cho đời con bớt khổ”.
Và những vết trượt dài
Cuộc sống vốn không bình yên. Hạnh phúc trong cuộc đời đôi khi quá đỗi mong manh. Ngọc còn quá trẻ để lường trước những sóng gió của đời mình.
“Một cú sét đã giáng xuống gia đình tôi, làm thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi. Một ngày mưa bão, mưa tuôn ngoài trời hay bão tố trong lòng tôi, tôi cũng không biết nữa? Chồng tôi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, với một tâm trạng bất an hiện rõ trên khuôn mặt, anh nói với tôi: Trong những phút sa đà, mê muội anh đã chơi cá cược bóng đá trên mạng, giờ số tiền nợ đã lên đến hơn 3 tỷ đồng và anh không còn lối thoát, anh cần sự giúp đỡ của em, nhưng xin em đừng nói với bố mẹ, anh sợ mẹ bệnh tim sẽ bị sốc... Tôi nghe như sét đánh ngang tai, bàng hoàng sợ hãi, tai tôi như ù đi”.
Đó cũng là khơi nguồn cho những bất hạnh liên tiếp giáng xuống cô gái trẻ này. Ngọc thương chồng, thương con. Cô không muốn mất gia đình, không muốn phá vỡ hạnh phúc mà cô đang có trong tay. Cô hiểu, mình là chỗ dựa duy nhất cho chồng lúc này. Nhưng khi trái tim lầm chỗ để trên đầu, Ngọc đã vô tình dấn sâu vào con đường tội lỗi từ lúc nào. Cô tìm mọi cách vay mượn. Con số 3 tỷ đồng ở thời điểm những năm 90 của thế kỷ trước quá lớn. Vay bạn bè, đồng nghiệp, chưa đủ, Ngọc vay nặng lãi. Lãi mẹ đẻ lãi con, nợ chồng lên nợ... Nhưng chưa hết những bất hạnh, khi trong một đêm mưa gió, chồng cô bị cảm nặng và chết trong cơn say bí tỉ.
“Ngày đưa tang anh về nơi an nghỉ với giấc ngàn thu, tôi khóc nấc lên. Nhìn đứa con trai ôm di ảnh của bố trong đôi bàn tay bé xíu với đôi mắt ngơ ngác. Tôi thương con - thương con trong đau đớn. Tôi gần như quỵ xuống, tuyệt vọng, sợ hãi và lo âu. Cũng có lúc tôi không còn muốn sống nữa. Tôi ngất đi trong tuyệt vọng, trong nhạt nhòa nước mắt. Tôi đã giam mình trong phòng không biết bao nhiêu ngày. Tôi sẽ phải sống sao đây cho những tháng ngày còn lại. Tôi như không còn lối thoát, chơi vơi giữa dòng đời, không biết bấu víu vào đâu. Ngày tháng dần trôi, tôi đã phải đến nhà từng chủ nợ xin khất, mọi người đã thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, cho tôi nợ nhưng phải trả tiền lãi hàng tháng. Tình yêu thương của bố mẹ chồng tạm giúp tôi lấy lại bình tâm. Một thời gian sau, tôi mở công ty riêng với quyết tâm bằng nỗ lực sẽ kiếm tiền để trả nợ. Nhưng cuộc đời không như tôi mộng tưởng. Trong một chuyến đi công tác dài ngày tại TP Hồ Chí Minh, tôi đã trở ra Hà Nội và bị Công an quận Cầu Giấy bắt vào một buổi chiều muộn với tội danh: Lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân. Tôi bàng hoàng trong đau đớn xót xa, thế là hết, tôi đã mất tất cả, gia đình tan nát, công danh sự nghiệp cũng tiêu tan và cái mất lớn hơn tất cả đó là lòng tin của mọi người bấy lâu nay dành cho tôi. Cái giá trị con người mà cả cuộc đời tôi sẽ không lấy lại được...
...Trong sâu thẳm cõi lòng tôi không bao giờ có ý định lừa đảo hay đẩy những người đã dang tay cứu giúp cho tôi vào nỗi khốn cùng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ chiếm đoạt số tiền họ đã đổ mồ hôi và nước mắt mới kiếm được để đưa cho tôi. Tôi cũng không bao giờ có ý định lợi dụng lòng nhân ái, bao dung họ dành cho tôi. Nhưng trước mắt tôi là định mệnh dẫn dắt, số tiền tỷ đêm ngày ám ảnh tôi, tôi không muốn ngã ngồi trên mặt đất, xung quanh là bóng tối bủa vây, tôi muốn thoát ra bằng mọi cách để an ủi vong linh chồng, cũng là tạo dựng cuộc sống cho hai mẹ con. Cơn chấn thương tinh thần quá lớn, tôi như người mất phương hướng, lao vào trong bóng đêm, bỏ qua bao nỗi ám ảnh, tù mù quái đản vây bọc, quyết giành giật lại từ đầu mà không hề biết rằng lòng tự tin mù quáng đã chứa đựng trong nó muôn vàn nỗi hiểm nguy, sự ảo tưởng”.
Ngọc đã có những ngày dài trong trại giam để sám hối. Tòa phúc thẩm tuyên 20 năm với tội danh “lừa đảo, chiếm đoạt tài sản”. Có những “chủ nợ” đã trực tiếp đứng ra bảo lãnh cho Ngọc. Ngọc khóc rất nhiều khi kể cho chúng tôi nghe về cậu con trai đang ở với ông bà nội. “Tôi thèm cảm giác được ôm con vào lòng, được hôn lên má con. Tôi nghe tim mình nhói đau, nghẹn lại. Con tôi nói với tôi rằng: Mẹ đừng khóc, con không khóc đâu. Con nhớ mẹ lắm. Bà nội bảo mẹ đi đóng phim Cảnh sát hình sự. Khi nào mẹ đóng phim xong mẹ về với bố con đi chơi nhé. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe sớm về với con... Khi tôi bị bắt, con tôi mới hơn ba tuổi, giờ cháu bắt đầu đi học rồi. Nhìn bàn tay bé xíu của nó ngày nào ôm di ảnh của bố, giờ vẫn bàn tay ấy nó đặt lên tấm kính ngăn cách như muốn lau cho tôi những giọt nước mắt đang vỡ òa trên má mà lòng tôi đau buốt. Tôi có lỗi với con tôi, tôi chỉ muốn ôm nó, xiết chặt nó vào lòng như sợ nó sẽ vuột khỏi tay mình”.
Ánh sáng ở cuối đường hầm
Ngọc giờ rất bình tâm. Cô đã viết nhật ký từ rất lâu rồi. Những dòng này, Ngọc không chỉ viết để dự thi, mà viết cho những sám hối trong tâm hồn cô. “Mọi thứ có thể qua đi khi nỗi đau, sự dằn vặt, ân hận được tôi trả lại bằng chính những giọt nước mắt và những giọt mồ hôi. Có đôi khi tôi như muốn quên lãng bản thân mình để hòa vào cái nắng, cái gió khắc nghiệt để quên đi quá khứ đẹp, quá khứ êm đềm và phẳng lặng. Tôi muốn chôn sâu vào miền ký ức riêng để nó ngủ quên trong một góc riêng của tâm khảm. Ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh giữa nắng, gió khắc nghiệt của vùng đất miền Trung với cuộc sống vất vả thiếu thốn về tinh thần và vật chất có thể làm cho tôi phai tàn về nhan sắc nhưng sẽ không bao giờ làm tôi mất đi ý chí quyết tâm hướng về phía trước.
Tôi tin rồi một ngày nào đó cánh cửa tội lỗi sẽ đóng lại - Sau lưng tôi những mảnh vỡ đau thương sẽ được gắn kết lại thành niềm hạnh phúc cho tôi. Niềm hạnh phúc vô bờ như tôi đã từng có. Chính bởi niềm tin ấy khiến tôi không thể đắm chìm trong nỗi đau thương mất mát nữa. Mà nếu có phải vắt kiệt sức mình qua từng ngày, từng giờ để vượt qua ngưỡng cửa tội lỗi tôi cũng sẽ cố gắng. Vì tôi không cho phép mình gục ngã và tôi vẫn tin trên đời này không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới. Điều quan trọng và cốt yếu là phải có nghị lực, lòng tin để vượt qua những ranh giới ấy. Hạnh phúc vẫn mỉm cười trong đau thương và gian khổ. Mà bi kịch lớn nhất của đời người là mất đi mục đích sống, thiếu vắng ước mơ và khát vọng”.
10 năm trong trại giam, Ngọc vẫn mang gương mặt của nhan sắc. Cô là thành viên tích cực của phong trào văn nghệ ở Trại giam số 5, Thanh Hóa. Nhưng dẫu hàng ngày Ngọc vẫn ca hát, cười nói với mọi người, thì ánh mắt cô vẫn không giấu được nỗi buồn, sự nuối tiếc, và nỗi xót xa. Con người ta không thể làm lại quá khứ cho mình. Nhưng cô hiểu: “Hạnh phúc không mỉm cười với những người không biết đứng dậy sau vấp ngã. Quá khứ rồi cũng qua, tất cả sẽ trở lại êm đềm và phẳng lặng. Giờ đây tôi không còn đau khổ nữa. Tôi sẽ nở một nụ cười vào mỗi buổi sáng để đón bình minh tương lai, phía trước ngập tràn niềm vui. Tình yêu và hạnh phúc. Nơi cuối con đường hầm tăm tối tôi đi vẫn có một ngọn đèn chiếu sáng cho những bước đi dò dẫm của tôi, để rồi một ngày nào đó vừng đông sẽ tỏa sáng không còn le lói nữa. Một ngày nào đó không xa tôi sẽ lại được đi trên lối mòn hạnh phúc mà tôi đã từng đi. Còn giờ đây, tình yêu thương của mọi người cũng đủ giúp tôi sống và vượt qua những ngày còn lại”.