Theo chân một anh bạn mới quen, tôi cùng anh vào một quán cà phê tại xã Lâm Hộ, huyện Mê Linh, Hà Nội. Lâm Hộ là một xã ngoại thành của thành Hà Nội. Đây là nơi tập trung nhiều khu công nghiệp, trong đó có những khu công nghiệp lớn như khu công nghiệp Quang Minh.
Lối vào xã Lâm Hộ là trên đường lên sân bay Nội Bài đến đoạn Metro rẽ trái, đi thẳng vào, người ngoài làng nhận ra địa phận xã Lâm Hộ là nhờ những quán cà phê đèn mờ dọc đường vào làng. Có một điểm giống nhau của những quán cà phê này là luôn có là những cô nhân gái ăn mặc “ mát mẻ” lượn lờ trước của quán.
Nhưng muốn thưởng thức "cà phê sung sướng" chắc chắn phải có người quen đi cùng, vì quan điểm của các chủ quán là chỉ phục vụ những khác quen biết và đặt “ hàng” từ trước nếu có như cầu, còn những người lạ và không quen biết chỉ vào quán uống cà phê giải khát bình thường mà thôi.
Cà phê, mat xa và hơn thế nữa...
Gọi là quán cho lịch sự nhưng chính xác đây chỉ giống một nhà trọ lụp xụp được cho thuê lại ngoài mặt đường có giá 2 triệu, trong quán không có gì cầu kì, trang trí đẹp mắt cả, ngoài hai hàng nghế mây bình thường, một chiếc tủ lạnh, một dàn hát karaoke, chạy dọc xuống dưới khu nhà là những khoang buồng được ngăn chia thành những ô nhỏ, cho khách nằm matxa cùng các nhân viên của quán.
Bước vào quán cùng anh bạn, chị chủ quán trông còn khá trẻ tên Hoàng Thị Diễm Hằng niềm nở mời gọi, sau một hồi trò chuyện, chị chủ quán hỏi hai chúng tôi uống gì. Vẫn đang ngồi tiếp chuyện chúng tôi thì hai nhân viên trông cũng trẻ đẹp, (chị chủ giới thiệu tên Trần Thu Nguyệt, SN 1992 quê Thái Nguyên) chạy đến nói có khách gọi và yêu cầu được "đi khách", được chỉ chủ quán đồng ý, 15 phút sau đã có một người thanh niên trông bặm chợm đón ở cửa, hai người lao nhanh đến một nhà nghỉ nằm ở gần đó.
Cùng người bạn sau một hồi lân la tán chuyện, thấy tôi cởi mở chuyện trò chị cùng dần dần quen. Chị bảo, muốn đi tàu nhanh với nhân viên của quán thì chị giới thiệu, còn giá cả thì tự trao đổi với nhau. Nhưng nếu đi, khách phải trả tiền phòng.
Chị nói, chị mở quán này được khoảng 3 tháng, ở đây vắng vẻ lại là ngoại thành nên nhiều khi làm ăn cũng dễ, không phải lo bọn đầu gấu đầu mèo đến đòi bảo kê.
Về đội ngũ nhân viên, bà chủ Diễm Hằng có vẻ khá tự hào. Theo giới thiệu, nhân viên trong quán đều là những em được điều về từ nhiều nơi, như Phú Thọ, Hải Phòng, Thái Nguyên và Hưng Yên. Dường như để khách yên tâm, bà chủ nhấn mạnh, "những mối này đều lấy từ mối quen nên yên tâm về gốc gác".
Tâm sự của nhân viên mat xa
Khi chúng tôi đang ngồi ở phòng khách thì có hai cô nhân viên đi từ phòng tẩm quất ra, hai cô ngồi và tự bắt chuyện với tôi rất tự nhiên. Khi nói chuyện và hỏi về mình cô nhân viên vô tư giới thiệu tên là Lan quê Thái Nguyên, đã làm ở đây gần hai tháng. Nhân viên Lan hết lời khen ngợi "chủ tốt lắm, đối đãi với nhân viên tử tế, chúng em làm ở đây cũng nhàn, ban ngày thì chỉ ăn, ngủ, chơi là chủ yếu. Nếu đi khách thì chủ yếu là buổi đêm từ 7h tối đến tận 2 giờ sáng".
Theo Lan, sở dĩ phải hoạt động đêm khuya vì ở đây là khu công nghiệp, lúc ấy tan tầm công nhân nghỉ thì mới đông, quán em từ 7 giờ tối thì đông lắm, nhiều khách muốn đi, nhưng chủ yếu là đi “ tàu nhanh” , còn đi qua đêm thì ít lắm.
Giá một lần “tàu nhanh” khoảng 300 trăm nghìn, khách bao tiền phòng. Qua đêm thì giá khoảng 600, 700 nghìn nhưng khách cũng phải bao tiền phòng. Theo Lan, sau khi đi khách về lại quán cô và các nhân viên khác phải chia tiền cho bà chủ theo tỷ lệ chủ 40, nhân viên 60.
Lan cũng tâm sự rằng, cô đã chồng, nhưng nhà chồng không ra gì, nghèo thì đã đành, nhưng bố chồng thì suốt ngày say rồi đánh đập con dâu. Chồng Lan không bảo vệ được vợ. Lan bảo từ khi về làm dâu, chưa ngày nào Lan không bị bố chồng mắng hay đánh. Việc Lan chọn quán cà phê này làm chốn dừng chân và làm gái cũng vì bố chồng em uống rươu say đánh em nhừ tử, bắt chồng phải li dị Lan. Cô đã bỏ nhà đi ngay sau đó. Cuộc nói chuyện của tôi và Lan còn đang dở chừng thì chị chủ quán gọi đi khách, Lan nhanh nhẹn chạy ra cửa, ngoài kia đã có người đàn ông lạ chờ sẵn...
Đúng như lời Lan nói, càng về chiều muộn quán cà phê càng đông khách. Để phục vụ các "thượng đế" cả chủ và nhân viên ai nấy đều mặt tươi như hoa. Chúng tôi nhìn thấy những cánh tay vẫy vẫy, những cái gật đầu và những chuyến xe sáng đèn trong chiều muộn rời khỏi quán... Có lẽ cơ quan chức năng cần sớm có biện pháp can thiệp tại đây, để tệ nạn này không thể công khai như đang trước mắt tôi...
* Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi.