|
Tương lai Milan nằm trong “trái tim” của người đẹp Barbara - Ảnh Getty |
Không hôn say đắm vào môi như những người yêu nhau vẫn làm, mà chỉ là những cái ôm hôn như của những người bạn, đúng hơn, giữa người chủ quyền thế trong tương lai và người làm công được yêu thương bằng cả trái tim. Họ đã làm thế trên sân bóng, trong ngày Milan chính thức đoạt Scudetto. Barbara ôm hôn Pato, rất nhanh và không gì hơn thế nữa. Chỉ vậy thôi. Vì người đẹp xuống sân còn để chúc mừng các đồng đội của anh và thể hiện rõ ràng rằng cô là sếp. Tình cảm yêu thương của lứa đôi giữa họ, điều người ta chờ đợi nhất trong đêm đăng quang, đã không diễn ra. Phải, trái tim chỉ được bộc lộ khi có 2 người. Giữa hàng vạn khán giả ở Olimpico, trước hàng triệu khán giả bên máy thu hình, tình cảm ấy được gạt sang bên để nhường chỗ cho một thứ tình cảm khác đang và sẽ chi phối Milan hiện tại: tình đồng chí theo kiểu thực dụng. Trong cái năm bắt đầu có sự chuyển giao (về mặt tinh thần và hình ảnh) chủ sở hữu Milan, từ Silvio sang Barbara Berlusconi khi tạo vật tóc vàng có nụ cười quyến rũ ấy chính thức bước vào HĐQT của CLB, Milan đã đoạt Scudetto đầu tiên sau 7 năm. Đấy không phải là một Scudetto đẹp đẽ. Allegri và BLĐ Milan đã không xây nên một Milan chinh phục theo kiểu chiến thắng bằng lối đá quyến rũ và say đắm lòng người. Scudetto ấy chỉ đẹp theo nghĩa đấy là chiến thắng và đẹp vì thỏa nỗi mong chờ suốt hơn 2 nghìn ngày của hàng triệu người hâm mộ. Xét trong 1/4 thế kỉ của triều đại Berlusconi, đây có lẽ là Scudetto ít đem lại cảm xúc nhất, trong bối cảnh suy tàn của cả một nền bóng đá. Scudetto 2011 không đạt đến nghĩa chinh phục những trái tim theo kiểu những Sheva, Rui Costa, Maldini và Kaka (mùa đầu tiên trong màu áo Milan) làm được mùa 2003/04, không kịch tính đến nghẹt thở như Scudetto 1999 khi Milan toàn thắng 7 vòng cuối để vượt qua Lazio và đoạt Scudetto ở vòng cuối cùng; không lãng mạn và thể hiện sức mạnh tuyệt đối trên những đối thủ còn sung sức, chưa suy yếu như bây giờ, khi Scudetto vẫn còn là cuộc đua của “7 chị em”, vào các năm 1992 đến 1996; cũng không đem đến một cảm giác choáng ngợp như hồi Milan của Sacchi quét sạch calcio và thế giới dưới chân mình từ Scudetto 1988, chức vô địch Serie A đầu tiên của kỉ nguyên Berlusconi. Nhưng chính Scudetto ấy và Scudetto hiện tại lại có một mối liên hệ quan trọng giữa những người Berlusconi: những danh hiệu vô địch làm nền tảng cho một thời kì mới của Milan. Scudetto 1988 đến 5 năm sau ngày Milan trở lại từ Serie B, trong mùa bóng mà Berlusconi đầu tư mạnh mẽ cho đội bóng, gạt bỏ một loạt các nhân tố cũ, trong đó có những nhân vật gạo cội đã đi qua cả một thời kì lịch sử của CLB. Scudetto 2011 đến 5 năm sau vụ Calciopoli và cũng là thành quả từ một quá trình đầu tư lớn nhất trong những năm qua, sau khi bắt đầu dứt khoát gạt bỏ thế hệ “nghị sĩ” đã gồng mình đưa họ vượt qua những năm tháng hậu Calciopoli nhưng giờ đã hết vai trò lịch sử (Pirlo, Gattuso, Seedorf, Ambrosini). Sự kiên nghị của Sacchi hồi ấy và cuộc cách mạng về kĩ, chiến thuật và triết lí bóng đá của ông đã tạo ra một cuộc cách mạng cho calcio và cho chính Milan. Sự thực dụng và dũng cảm của Allegri bây giờ không đưa Milan đến một tầm cao nào nữa, bởi dường như thời đại khai phá trong bóng đá (cũng giống thời kì con người còn khao khát lên Mặt trăng) đã qua từ lâu, nhưng giúp Milan có được điểm tựa vững chắc cho thời kì ít nhất 3 năm nữa. Năm 1988 đã chứng kiến những người chiến đấu cùng họ những năm trước đó bị rũ bỏ một loạt. Năm 2011, sẽ không ai ngạc nhiên nếu sau Scudetto này, những người cận vệ già ở hàng tiền vệ cũng sẽ bị gạt bỏ, hoặc nếu ở lại, phải chấp nhận vai trò phụ, đánh dấu bước ngoặt quan trọng về chiến thuật và chiến lược của đội, bắt đầu từ tuyến giữa. Trong suốt gần một thập kỉ, Milan đã sống bằng sự sáng tạo của Pirlo và việc khai sinh ra vị trí của anh từ Ancelotti. Giờ đây, vị trí ấy và bản thân Pirlo đã lỗi thời khi Allegri tung ra một tuyến giữa uyển chuyển hơn, cơ bắp hơn, với vai trò cực lớn vào tay một tay Rambo có khả năng đánh tay đôi có tên Boateng, nhưng chơi ở vị trí…hộ công. Sau 25 năm, một chu kì mới đang mở ra, vẫn với cái họ Berlusconi và những năm tới Milan vẫn sẽ sống bằng tiền của ông chủ có tên Silvio, nhưng Silvio sẽ dần lui vào hậu trường để con gái Barbara xuất hiện, cũng như ông giờ đã chỉ định bộ trưởng Kinh tế Tremonti làm người kế cận nếu ông không còn làm thủ tướng nước Ý. Cô con gái 26 tuổi ấy chính thức trở thành người của Milan từ tháng 4/2011 và sẽ làm quen dần với bóng đá, cùng với lời dặn dò của cha “Hãy tận dụng cơ hội. Nếu con học được cách điều hành một CLB bóng đá, con có thể điều hành bất cứ thứ gì”. Điều được khẳng định chắc chắn là không lâu nữa, Barbara sẽ thay cha làm chủ tịch Milan, sau khi đã học cách điều hành và làm bóng đá nhờ “thầy” Galliani, cách chế ngự trái tim của Pato để từ đó chinh phục toàn bộ đội bóng. Milan bây giờ sẽ là thế, khi bắt đầu “kỉ nguyên Berluschina”, với một bà chủ trẻ trung và sexy có vóc người đậm, mái tóc vàng và đôi môi đỏ chót, nhưng không hề ẻo lả mà mạnh mẽ và cực kì nam tính; có một đội hình gồm toàn những kẻ có lí lịch gây sốc và tính cách nổi loạn (Ibra, Robinho, Cassano) nhưng biết cách chiến thắng bản ngã vì tập thể và một HLV có triết lí bóng đá thực dụng. Thời kì quá độ sau Calciopoli kéo dài 5 năm giờ đã kết thúc, và một thời kì mới đã bắt đầu, với nụ cười của Barbara, những bàn thắng của Pato và cớ lẽ, cả những cơn điên loạn của Ibra.