Đến bây giờ, nỗi nhớ ấy vẫn còn, không chỉ với những NHM Juve mà là cả với các Milanista, Interista và với tất cả những ai đã và đang yêu bóng đá Ý. Một tình cảm đặc biệt, cho chỉ Baggio và một Baggio mà thôi!
Cuộc đời Roberto Baggio giống như một bản nhạc, khi nhẹ nhàng êm ái, lúc lại say đắm dữ dội, để mỗi khi thưởng thức nó, đã có biết bao những trái tim bật khóc và dâng lên những tình cảm thổn thức khôn nguôi. Câu chuyện mang tên anh chỉ giản dị thôi, nhưng diệu kì biết bao...
Câu chuyện về anh được bắt đầu tại Firenze- thành phố luôn ngập tràn những tình cảm lãng mạn ở nước Ý, trong sắc tím của The Viola lừng danh một thời. Năm 1985, Fiorentina đón chào một ngôi sao mới của Calcio - R. Baggio. Sự xuất hiện của chàng trai trẻ hào hoa ấy tại Florence đã làm đảo lộn mọi thứ: đưa Fiorentina từ một đội bóng hạng xoàng đang có nguy cơ xuống hạng trở thành một trong "7 chị em anh hùng" của Serie A. Một điều thần kì!
Dường như chỉ có những huyền thoại mới có thể thực hiện được điều đó, như cách Maradona đã từng làm với Napoli và bây giờ là Baggio với Fiorentina. Những bàn thắng đẹp như mơ, những pha đi bóng uyển chuyển và một gương mặt quyến rũ làm mê đắm hết thảy. Baggio tựa một thiên thần chơi bóng như để làm đẹp cho cả thế giới. Người ta tin rằng tương lai anh sẽ là một tên tuổi lớn. Người dân Firenze cũng tin vào điều đó, tin vào Roby của họ. Họ tôn thờ anh như một "Đấng cứu thế" và cho rằng người hùng của đội bóng sẽ không bao giờ rời xa họ.
Vậy nên khi diễn ra cuộc chuyển nhượng kỉ lục của Calciomercato trị giá 17 triệu USD đưa Baggio về Juventus (1990), lập tức các tifosi Fio đã nổi loạn, đập phá và biểu tình dữ dội ở trụ sở CLB đòi anh ở lại. Nhưng họ đã không làm được, rút cuộc Roby vẫn phải chia tay đội bóng áo tím để thay sắc áo của mình thành hai màu đen trắng huyền bí, cho dù trong lòng anh là một nỗi buồn nặng trĩu.
Còn các CĐV, họ vẫn không chịu buông tha anh, họ tức giận và không tha thứ cho "Hoàng tử bé" của mình, họ nói anh là kẻ phản bội. Roby chỉ im lặng. Và có một giai thoại đáng nhớ về anh trong trận đấu giữa Juve và Fio vào mùa bóng ngay sau khi anh rời Fio. Baggio đã từ chối đá quả penalty cho Juve trong niềm xúc động của các tifosi Fiorentina. Họ chợt nhận ra rằng họ không hề tiếp tục thù ghét anh, cho dù lòng trung thành với CLB không cho phép họ tha thứ khi thần tượng của họ rời đội bóng ra đi.
Nhưng nó chỉ càng chứng tỏ rằng họ luôn yêu anh thật nhiều. "Baggio, hãy về với chúng tôi". Câu biểu ngữ xa xăm năm nào sẽ luôn còn ám ảnh và in đậm lên từng trang hoài niệm của Fiorentina. Thời gian không thể xoá nhoà những kỉ niệm của anh ở xứ sở Toscana đầy nắng được. Một điều chắc chắn là vậy!
Có lẽ những năm tháng ở Juve chính là hồi ức ngọt ngào và vinh quang nhất trong suốt chặng đường sự nghiệp nhiều nước mắt hơn nụ cười của anh. 5 năm dưới màu áo Bainconeri, Roby đã toả sáng rực rỡ khiến hình ảnh mái tóc đuôi ngựa của anh dần đi vào tiềm thức những tifosi như một biểu tượng đẹp đẽ của tình yêu và lòng đam mê.
Thánh Johan Cruyff từng nhận xét về Baggio:
"Baggio là một pháp sư. Một trong những thi sĩ cuối cùng còn lang thang trên sân cỏ. Anh là sự phản bác hay nhất cho những ai nghĩ rằng nước Ý chỉ sinh ra những hậu vệ vĩ đại. Baggio chính là cầu thủ phóng túng nhất Thế giới". Lời ngợi ca của Thánh Cruyff đã đủ để nói lên vẻ đẹp tài hoa trong đôi chân thi sĩ của Roby.
Thật vậy, anh là một trong số ít những cầu thủ có khả năng tạo nên sự khác biệt và những điều kì lạ trong một trận đấu. Phong cách của anh, lối chơi mà anh thể hiện, rất khó để tả thành lời. Nó đầy sáng tạo, nhiều đam mê và cũng thật truyền cảm. Theo dõi một trận đấu có Baggio như đang xem một bức tranh động vậy, mềm mại và vẫn đầy ắp lửa nhiệt huyết. Anh như khơi dậy lên trong tâm hồn mọi người một vẻ đẹp thực thụ và vẹn nguyên nhất của bóng đá.
Những chiến thắng của Juve khi đó luôn được thắp sáng nhờ niềm cảm hứng mang tên Baggio. Với 78 lần lập công trong 141 lần khoác áo Juve, Baggio đã làm nổ tung cầu trường với những bàn thắng đẹp mê hồn. Lịch sử đáng tự hào của lão bà Turin chưa bao giờ thiếu đi những tiền đạo nổi danh. Những Bettega, P.Rossi, Del Piero, Trezeguet... sẽ mãi được tung hô như những người hùng trước khung thành, những sát thủ thực sự của đội bóng. Có lẽ Roby cũng vậy, nhưng không chỉ có thế và sẽ theo một cách đặc biệt hơn. Bởi anh là duy nhất!
Tháng 3/94, trong cuộc đối đầu giữa Juve với Fio, một cuộc đổi ngôi giữa hai vì sao lớn: Baggio và Del Piero đã diễn ra. Trận đấu ấy, Roby bị chấn thương nên Alex được đá chính. Rồi Alex lập hattrick, như báo hiệu sự ra đời của một ngôi sao mới và cũng là khép lại một quá khứ vinh quang của Roby với Juve. Anh ra đi không lâu sau đó, nhường chỗ cho Del Piero, trong cuộc chuyển nhượng đậm tính liên minh chính trị giữa Juve và Milan. Anh rời Juve để đến Milan, để lại quãng đời tươi đẹp nhất của mình ở lại Delle Alphi.
Với chiếc cúp C3 giành được cùng Bà đầm già và cú đúp QBV Châu Âu & TG năm 1993, Roby dường như đã có tất cả. Anh không có gì phải luyến tiếc cả. Nhưng với nhiều CĐV của Juventus, sự ra đi của anh đã để lại chút gì đó hụt hẫng và trống trải vô cùng. Họ nhớ những bàn thắng huyền ảo của anh, những giây phút kì diệu mà anh đã tạo nên, nhớ da diết đôi mắt ưu tư phảng phất nét trắc ẩn.
Với Azzurra, Roby lưu giữ trong tâm hồn mình 2 mảng màu trong cùng một sắc áo Thiên thanh vĩnh cửu: khi được tô đậm sáng chói, lúc lại hoen ố niềm đau. Italia 90 thất bại nhưng Roby kể từ đó đã trở thành biểu tượng tài hoa của nước Ý. 4 năm sau là một World Cup 94 sôi động trên đất Mỹ và một Baggio bùng nổ trên thảm cỏ xanh thế giới.
Anh là ngôi sao lớn đã dẫn dắt Italia vào tới trận chung kết với Brazil. 20 phút của trận đấu trôi qua không có bàn thắng. Trọng tài tung đồng xu để đá những quả penalty định mệnh. Baggio, dĩ nhiên có tên trong danh sách những cầu thủ đá luân lưu, bước tới trước khung thành, khuôn mặt bình thản, anh tung cú sút... Trái bóng đập trúng xà ngang và bay lên trời. Italia thua cuộc. Họ mất chiếc cúp VĐTG lần thứ 3 trong sự ngỡ ngàng và những giọt nước mắt tiếc nuối của vô vàn người Ý.
Và rồi con đường đến với Azzurra càng ngày càng hẹp lại với Baggio. Ngoại trừ France 98 được góp mặt do Italy thiếu vắng lực lượng, còn lại từ Euro 96, Euro 2000 đến WC 2002, trong những giải đấu lớn ấy, đều không hề in dấu chân anh. Người ta có cảm tưởng như thần may mắn đã không mỉm cười với Roby nữa.
Riêng Roby, dù cuộc đời có thế nào thì anh vẫn luôn là anh, luôn là một Baggio can đảm và mạnh mẽ đã đứng lên sau tấn bi kịch WC94, một Baggio luôn nỗ lực đến phi thường với ước mơ được khoác lại chiếc áo Thiên thanh... Một Baggio chưa bao giờ oán trách định mệnh, cái định mệnh đau thương đã bao lần cướp đi những nụ cười hạnh phúc trên đôi môi anh. Người ta có thể tức giận với anh, có thể không tha thứ cho những-lỗi lầm-không-phải-là-của-anh, có thể phụ bạc anh nhưng không một ai và chẳng điều gì có thể đánh mất niềm tin nơi anh cả.
Và vào ngày 28/4/04, Roby đã hoàn thành được ước nguyện của mình, anh chơi trận cuối cùng cho Azzurra, lần cuối cùng khoác lên mình chiếc áo số 10, là lần sau cuối những NHM được ngắm nhìn anh trong sắc áo Thiên thanh quen thuộc.
Ngày 16/5/04 tại thánh địa San Siro, Milano. Roby đeo băng đội trưởng Brescia chơi trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của mình, trận đấu gặp lại AC Milan - đội bóng mà anh đã từng 2 năm gắn bó với 2 scudetto đáng nhớ. Thiên thần tóc đuôi ngựa chia tay bóng đá, chia tay chúng ta, chia tay thảm cỏ xanh nước Y từ giây phút ấy.
Khi Roby giơ cách tay vẫy chào mọi người, khi nụ cười ấm áp lại nở trên đôi môi anh, khi ngắm nhìn những bước chạy cuối cùng đi vào đường hầm, đã có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nơi khoé mắt những tifosi yêu mến anh, đã có những tiếng nấc nghẹn ngào dâng lên vì tiếc nuối.
Người ta sẽ luôn nhớ về anh, con người luôn chơi bóng một cách cống hiến và say mê nhất, ở bất cứ nơi đâu anh đặt chân tới. Cho dù đó là những đội bóng lớn Juve, Milan, Inter hay chỉ là những CLB tỉnh lẻ như Bologna, Brescia. Yêu hết mình và luôn cho đi những gì từ sâu thẳm con tim, với Roby, đó là lẽ sống!